Cô đơn để trưởng thành - Nhật ký từ nước Mỹ - Nguyễn Siêu
Bốn năm du học Mỹ của tôi đọng lại trong những trang văn này, những ghi chép về sự va chạm văn hóa ngay từ tuần đầu tiên, về sự khác biệt giữa các mối quan hệ ở Việt Nam và Mỹ, về cách nói chuyện của sinh viên bản xứ, cách họ ăn uống, tiệc tùng, về những gì tôi được dạy ở trường và cả những điều tôi phải tự học bằng trải nghiệm. Dù phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khi sống một mình ở một đất nước xa lạ, tôi vẫn biết ơn vô cùng bốn năm vừa qua. Quãng thời gian ấy có đủ cung bậc của tiếng cười và cũng đủ sắc thái của sự cô đơn. Chính trong sự cô đơn ấy mà tôi thật sự trưởng thành.
Bốn năm du học Mỹ của tôi đọng lại trong những trang văn này, những ghi chép về sự va chạm văn hóa ngay từ tuần đầu tiên, về sự khác biệt giữa các mối quan hệ ở Việt Nam và Mỹ, về cách nói chuyện của sinh viên bản xứ, cách họ ăn uống, tiệc tùng, về những gì tôi được dạy ở trường và cả những điều tôi phải tự học bằng trải nghiệm. Dù phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khi sống một mình ở một đất nước xa lạ, tôi vẫn biết ơn vô cùng bốn năm vừa qua. Quãng thời gian ấy có đủ cung bậc của tiếng cười và cũng đủ sắc thái của sự cô đơn. Chính trong sự cô đơn ấy mà tôi thật sự trưởng thành.
Bốn năm du học Mỹ của tôi đọng lại trong những trang văn này, những ghi chép về sự va chạm văn hóa ngay từ tuần đầu tiên, về sự khác biệt giữa các mối quan hệ ở Việt Nam và Mỹ, về cách nói chuyện của sinh viên bản xứ, cách họ ăn uống, tiệc tùng, về những gì tôi được dạy ở trường và cả những điều tôi phải tự học bằng trải nghiệm. Dù phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khi sống một mình ở một đất nước xa lạ, tôi vẫn biết ơn vô cùng bốn năm vừa qua. Quãng thời gian ấy có đủ cung bậc của tiếng cười và cũng đủ sắc thái của sự cô đơn. Chính trong sự cô đơn ấy mà tôi thật sự trưởng thành.