Bước qua thăng trầm - Thích Nữ Nhuận Bình
Trưởng thành là một trong những nấc thang quan trọng nhất của đời người. Và cho dù với mỗi người, thời điểm trưởng thành là khác nhau nhưng đây lại là hành trình bắt buộc mà ai trong chúng ta cũng phải trải qua.
Ngày bé, chúng ta thường ước nhanh trở thành người lớn để được làm những gì mình thích mà không sợ bị ai rầy la, ngăn cấm. Nhưng rồi đến khi trưởng thành, chúng ta mới hiểu làm người lớn chẳng vui vẻ gì bởi có quá nhiều thứ rối ren và phức tạp.
Dù muốn hay không, tất cả chúng ta đều phải trưởng thành chứ không thể mãi mãi làm trẻ con bằng một câu từ chối đơn giản rằng “tôi không muốn làm người lớn!”. Chúng ta thậm chí không có quyền lựa chọn thời điểm hay giai đoạn đời mình để trưởng thành, mà phải nhìn nhận trưởng thành là một quy luật, là điều tất yếu để có đủ sức mạnh đương đầu với sự khắc nghiệt và bất an của cuộc đời. Trưởng thành nghĩa là chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ cứng rắn, đủ tự tin trước lòng người và dòng đời nhiều bất trắc.
Nhưng đổi lại, trưởng thành đã lấy đi của chúng ta nhiều thứ − sự hồn nhiên trong trẻo, sự thơ ngây thuần hậu vốn có của một đứa trẻ thơ. Người ta thường ví tâm hồn trẻ thơ sáng trong như những tờ giấy trắng − tinh khiết, đáng yêu; nhưng trưởng thành rồi, tờ giấy ấy lại không còn nguyên vẹn nữa vì bị đời tô vẽ lên nhiều con chữ, nhiều hình thù − có thể đẹp, cũng có thể xấu xí đáng sợ. Tất cả chúng ta không muốn điều đó nhưng không ai có thể ngăn được vòng xoáy khắc nghiệt của tạo hóa, của cuộc đời.
Trưởng thành là một trong những nấc thang quan trọng nhất của đời người. Và cho dù với mỗi người, thời điểm trưởng thành là khác nhau nhưng đây lại là hành trình bắt buộc mà ai trong chúng ta cũng phải trải qua.
Ngày bé, chúng ta thường ước nhanh trở thành người lớn để được làm những gì mình thích mà không sợ bị ai rầy la, ngăn cấm. Nhưng rồi đến khi trưởng thành, chúng ta mới hiểu làm người lớn chẳng vui vẻ gì bởi có quá nhiều thứ rối ren và phức tạp.
Dù muốn hay không, tất cả chúng ta đều phải trưởng thành chứ không thể mãi mãi làm trẻ con bằng một câu từ chối đơn giản rằng “tôi không muốn làm người lớn!”. Chúng ta thậm chí không có quyền lựa chọn thời điểm hay giai đoạn đời mình để trưởng thành, mà phải nhìn nhận trưởng thành là một quy luật, là điều tất yếu để có đủ sức mạnh đương đầu với sự khắc nghiệt và bất an của cuộc đời. Trưởng thành nghĩa là chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ cứng rắn, đủ tự tin trước lòng người và dòng đời nhiều bất trắc.
Nhưng đổi lại, trưởng thành đã lấy đi của chúng ta nhiều thứ − sự hồn nhiên trong trẻo, sự thơ ngây thuần hậu vốn có của một đứa trẻ thơ. Người ta thường ví tâm hồn trẻ thơ sáng trong như những tờ giấy trắng − tinh khiết, đáng yêu; nhưng trưởng thành rồi, tờ giấy ấy lại không còn nguyên vẹn nữa vì bị đời tô vẽ lên nhiều con chữ, nhiều hình thù − có thể đẹp, cũng có thể xấu xí đáng sợ. Tất cả chúng ta không muốn điều đó nhưng không ai có thể ngăn được vòng xoáy khắc nghiệt của tạo hóa, của cuộc đời.
Trưởng thành là một trong những nấc thang quan trọng nhất của đời người. Và cho dù với mỗi người, thời điểm trưởng thành là khác nhau nhưng đây lại là hành trình bắt buộc mà ai trong chúng ta cũng phải trải qua.
Ngày bé, chúng ta thường ước nhanh trở thành người lớn để được làm những gì mình thích mà không sợ bị ai rầy la, ngăn cấm. Nhưng rồi đến khi trưởng thành, chúng ta mới hiểu làm người lớn chẳng vui vẻ gì bởi có quá nhiều thứ rối ren và phức tạp.
Dù muốn hay không, tất cả chúng ta đều phải trưởng thành chứ không thể mãi mãi làm trẻ con bằng một câu từ chối đơn giản rằng “tôi không muốn làm người lớn!”. Chúng ta thậm chí không có quyền lựa chọn thời điểm hay giai đoạn đời mình để trưởng thành, mà phải nhìn nhận trưởng thành là một quy luật, là điều tất yếu để có đủ sức mạnh đương đầu với sự khắc nghiệt và bất an của cuộc đời. Trưởng thành nghĩa là chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ cứng rắn, đủ tự tin trước lòng người và dòng đời nhiều bất trắc.
Nhưng đổi lại, trưởng thành đã lấy đi của chúng ta nhiều thứ − sự hồn nhiên trong trẻo, sự thơ ngây thuần hậu vốn có của một đứa trẻ thơ. Người ta thường ví tâm hồn trẻ thơ sáng trong như những tờ giấy trắng − tinh khiết, đáng yêu; nhưng trưởng thành rồi, tờ giấy ấy lại không còn nguyên vẹn nữa vì bị đời tô vẽ lên nhiều con chữ, nhiều hình thù − có thể đẹp, cũng có thể xấu xí đáng sợ. Tất cả chúng ta không muốn điều đó nhưng không ai có thể ngăn được vòng xoáy khắc nghiệt của tạo hóa, của cuộc đời.