OSHO - Hành trình nội tại - Thiền và nghệ thuật đối diện cuộc sống
Thính giả thân yêu,
Trong buổi gặp đầu của chúng ta tại trại thiền này, tôi muốn nói tới bước đầu tiên của một thiền sinh, một người đi tìm. Bước đầu tiên ấy là gì? Một nhà tư tưởng hoặc một người yêu sẽ đi theo những con đường nhất định nào đó. Thế nhưng một người đi tìm lại phải qua một cuộc hành trình khác biệt hoàn toàn. Đối với người đi tìm, đâu là bước đầu tiên của cuộc hành trình?
Cơ thể chính là bước đầu của người đi tìm - thế nhưng lại không ai quan tâm hay để ý đến. Không phải chỉ đôi lúc thôi mà đã từ hàng ngàn năm nay, ta đã lãng quên cơ thể. Sự xao lãng này có hai dạng. Đầu tiên, có những kẻ phóng túng xao lãng cơ thể. Họ chẳng có kinh nghiệm gì về cuộc sống ngoài việc ăn, ngủ và mặc. Họ đã quên lãng cơ thể, lạm dụng và làm hao mòn nó một cách ngu ngốc. Họ đã phá hỏng dụng cụ của họ, cây đàn veena của họ.
Nếu một nhạc cụ - ví như cây đàn veena - hư hỏng, nó không thể nào phát ra âm nhạc. Âm nhạc là điều khác hẳn cây đàn. Âm nhạc là một thứ. Cây đàn lại là thứ khác. Nhưng nếu không có đàn thì không thể nào phát ra nhạc được.
Những người phóng đãng đã là một loại, thế rồi lại có một loại người khác xao nhãng cơ thể bằng yoga và bằng sự hành xác. Họ tra tấn, đàn áp và thù ghét cơ thể. Chẳng ai, người buông thả cũng như người khắc kỷ, hiểu được tầm quan trọng của cơ thể.
Vì thế, có hai loại: buông thả và tra tấn cơ thể. Một bởi những người phóng túng và một bởi những người khắc kỷ. Cả hai đều làm hư hại cho cơ thể. Tại phương Tây, cơ thể bị hư hại theo một cách và tại phương Đông, theo một cách khác. Nhưng họ thảy đều là những kẻ tham dự vào việc phá hoại nó. Những người lui tới các nhà thờ hay các câu lạc bộ làm hại cho cơ thể theo một cách, còn những người đứng chân trần dưới nắng hoặc trốn chạy vào rừng sâu lại làm hại cơ thể theo một cách khác.
Thính giả thân yêu,
Trong buổi gặp đầu của chúng ta tại trại thiền này, tôi muốn nói tới bước đầu tiên của một thiền sinh, một người đi tìm. Bước đầu tiên ấy là gì? Một nhà tư tưởng hoặc một người yêu sẽ đi theo những con đường nhất định nào đó. Thế nhưng một người đi tìm lại phải qua một cuộc hành trình khác biệt hoàn toàn. Đối với người đi tìm, đâu là bước đầu tiên của cuộc hành trình?
Cơ thể chính là bước đầu của người đi tìm - thế nhưng lại không ai quan tâm hay để ý đến. Không phải chỉ đôi lúc thôi mà đã từ hàng ngàn năm nay, ta đã lãng quên cơ thể. Sự xao lãng này có hai dạng. Đầu tiên, có những kẻ phóng túng xao lãng cơ thể. Họ chẳng có kinh nghiệm gì về cuộc sống ngoài việc ăn, ngủ và mặc. Họ đã quên lãng cơ thể, lạm dụng và làm hao mòn nó một cách ngu ngốc. Họ đã phá hỏng dụng cụ của họ, cây đàn veena của họ.
Nếu một nhạc cụ - ví như cây đàn veena - hư hỏng, nó không thể nào phát ra âm nhạc. Âm nhạc là điều khác hẳn cây đàn. Âm nhạc là một thứ. Cây đàn lại là thứ khác. Nhưng nếu không có đàn thì không thể nào phát ra nhạc được.
Những người phóng đãng đã là một loại, thế rồi lại có một loại người khác xao nhãng cơ thể bằng yoga và bằng sự hành xác. Họ tra tấn, đàn áp và thù ghét cơ thể. Chẳng ai, người buông thả cũng như người khắc kỷ, hiểu được tầm quan trọng của cơ thể.
Vì thế, có hai loại: buông thả và tra tấn cơ thể. Một bởi những người phóng túng và một bởi những người khắc kỷ. Cả hai đều làm hư hại cho cơ thể. Tại phương Tây, cơ thể bị hư hại theo một cách và tại phương Đông, theo một cách khác. Nhưng họ thảy đều là những kẻ tham dự vào việc phá hoại nó. Những người lui tới các nhà thờ hay các câu lạc bộ làm hại cho cơ thể theo một cách, còn những người đứng chân trần dưới nắng hoặc trốn chạy vào rừng sâu lại làm hại cơ thể theo một cách khác.
Thính giả thân yêu,
Trong buổi gặp đầu của chúng ta tại trại thiền này, tôi muốn nói tới bước đầu tiên của một thiền sinh, một người đi tìm. Bước đầu tiên ấy là gì? Một nhà tư tưởng hoặc một người yêu sẽ đi theo những con đường nhất định nào đó. Thế nhưng một người đi tìm lại phải qua một cuộc hành trình khác biệt hoàn toàn. Đối với người đi tìm, đâu là bước đầu tiên của cuộc hành trình?
Cơ thể chính là bước đầu của người đi tìm - thế nhưng lại không ai quan tâm hay để ý đến. Không phải chỉ đôi lúc thôi mà đã từ hàng ngàn năm nay, ta đã lãng quên cơ thể. Sự xao lãng này có hai dạng. Đầu tiên, có những kẻ phóng túng xao lãng cơ thể. Họ chẳng có kinh nghiệm gì về cuộc sống ngoài việc ăn, ngủ và mặc. Họ đã quên lãng cơ thể, lạm dụng và làm hao mòn nó một cách ngu ngốc. Họ đã phá hỏng dụng cụ của họ, cây đàn veena của họ.
Nếu một nhạc cụ - ví như cây đàn veena - hư hỏng, nó không thể nào phát ra âm nhạc. Âm nhạc là điều khác hẳn cây đàn. Âm nhạc là một thứ. Cây đàn lại là thứ khác. Nhưng nếu không có đàn thì không thể nào phát ra nhạc được.
Những người phóng đãng đã là một loại, thế rồi lại có một loại người khác xao nhãng cơ thể bằng yoga và bằng sự hành xác. Họ tra tấn, đàn áp và thù ghét cơ thể. Chẳng ai, người buông thả cũng như người khắc kỷ, hiểu được tầm quan trọng của cơ thể.
Vì thế, có hai loại: buông thả và tra tấn cơ thể. Một bởi những người phóng túng và một bởi những người khắc kỷ. Cả hai đều làm hư hại cho cơ thể. Tại phương Tây, cơ thể bị hư hại theo một cách và tại phương Đông, theo một cách khác. Nhưng họ thảy đều là những kẻ tham dự vào việc phá hoại nó. Những người lui tới các nhà thờ hay các câu lạc bộ làm hại cho cơ thể theo một cách, còn những người đứng chân trần dưới nắng hoặc trốn chạy vào rừng sâu lại làm hại cơ thể theo một cách khác.