Xứ tuyết - Kawabata Yasunari
“Cảnh đêm uy nghi như thể âm thanh của cả một vùng tuyết đang đông cứng rền lên từ đáy sâu lòng đất. Không có trăng. Khi anh ngước nhìn lên, những vì sao nhiều đến không tưởng hiện ra rõ mồn một tới nỗi ngỡ như chúng đang rơi xuống với tốc độ của hư vô. Những vì sao càng tiến đến gần mắt, bầu trời càng chìm sâu hơn vào màu đêm ở xa. Những ngọn núi của vùng ranh giới đã trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được nữa, nhưng đổi lại chúng mang một màu đen như hun và dày dặn, thả một đối trọng dưới chân trời sao. Tất cả là một sự hài hòa trong vắt và tĩnh lặng.
[]
Nhưng mặc cho màu núi đen, chẳng hiểu sao anh lại nhìn ra rõ ràng một màu tuyết trắng. Thế rồi anh dần có cảm giác như thể những ngọn núi là thứ gì đó trong suốt, buồn bã. Trời và núi chẳng hề hài hòa với nhau.”
“Cảnh đêm uy nghi như thể âm thanh của cả một vùng tuyết đang đông cứng rền lên từ đáy sâu lòng đất. Không có trăng. Khi anh ngước nhìn lên, những vì sao nhiều đến không tưởng hiện ra rõ mồn một tới nỗi ngỡ như chúng đang rơi xuống với tốc độ của hư vô. Những vì sao càng tiến đến gần mắt, bầu trời càng chìm sâu hơn vào màu đêm ở xa. Những ngọn núi của vùng ranh giới đã trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được nữa, nhưng đổi lại chúng mang một màu đen như hun và dày dặn, thả một đối trọng dưới chân trời sao. Tất cả là một sự hài hòa trong vắt và tĩnh lặng.
[]
Nhưng mặc cho màu núi đen, chẳng hiểu sao anh lại nhìn ra rõ ràng một màu tuyết trắng. Thế rồi anh dần có cảm giác như thể những ngọn núi là thứ gì đó trong suốt, buồn bã. Trời và núi chẳng hề hài hòa với nhau.”
“Cảnh đêm uy nghi như thể âm thanh của cả một vùng tuyết đang đông cứng rền lên từ đáy sâu lòng đất. Không có trăng. Khi anh ngước nhìn lên, những vì sao nhiều đến không tưởng hiện ra rõ mồn một tới nỗi ngỡ như chúng đang rơi xuống với tốc độ của hư vô. Những vì sao càng tiến đến gần mắt, bầu trời càng chìm sâu hơn vào màu đêm ở xa. Những ngọn núi của vùng ranh giới đã trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được nữa, nhưng đổi lại chúng mang một màu đen như hun và dày dặn, thả một đối trọng dưới chân trời sao. Tất cả là một sự hài hòa trong vắt và tĩnh lặng.
[]
Nhưng mặc cho màu núi đen, chẳng hiểu sao anh lại nhìn ra rõ ràng một màu tuyết trắng. Thế rồi anh dần có cảm giác như thể những ngọn núi là thứ gì đó trong suốt, buồn bã. Trời và núi chẳng hề hài hòa với nhau.”